Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 135: Tất cả của chị đều là của tôi


Chương 135: Tất cả của chị đều là của tôi

Không ngờ, An Viện Viện cũng đứng lên, nàng vì hành động vừa rồi của An Phùng Tiên khoác áo ngủ cho nàng, động tác rất nhỏ này triệt làm cho nàng cảm động, nữ nhân có đôi khi phi thường quan tâm những chi tiết này, nàng cho rằng đây là tình yêu phát ra từ nội tâm.

- Em đi đâu vậy?

Bối Tĩnh Phương vô cùng kinh ngạc, cũng rất phẫn nộ, 2 người này có chút mùi vị như bỏ trốn.

An Viện Viện sớm đã có chuẩn bị:

- Đi tới nhà Dụ nương, Nhị Nhị ở nơi đó một mình không có quen.

An Viện Viện giải thích hợp tình hợp lý, Bối Tĩnh Phương không cách nào phản đối:

- Vậy để anh đưa em đi.

An Viện Viện lại thản nhiên cười:

- Không cần, dù sao cũng An lão sư cũng tiện đường về nhà, để cậu ấy đưa tôi đi là được, hai ngày sau tôi lại trở về nơi này giao phối cùng An lão sư, ai! Cũng không biết giao hợp mấy lần mới có thể mang thai, mấy ngày nay phải khổ cực An lão sư rồi.

Bối Tĩnh Phương không phải là ngu ngốc, hắn nghe ra An Viện Viện đang đâm thọc hắn, An Phùng Tiên vừa nhìn không ổn, nhanh chóng giảng hòa, đem lực chú ý của Bối Tĩnh Phương dẫn tới trên người mình:

- Không khổ cực, không khổ cực, dù cho khổ cực, nhìn xem tại thù lao Bối tiên sinh trả cho tôi, cũng là đáng giá.

Hơi suy nghĩ một chút, An Phùng Tiên đưa ra một cái yêu cầu:

- Được rồi, Bối tiên sinh, tôi muốn xin ứng thêm mười triệu, tôi có việc cần dùng gấp.

Bối Tĩnh Phương dĩ nhiên nở nụ cười, hắn là người làm ăn, người làm ăn chú ý tới lợi ích, có lợi thì mới dậy sớm, An Phùng Tiên nói điều kiện chính là quan tâm tới lợi ích, đáng sợ nhất chính là kẻ không muốn lợi ích, người như thế hoặc là là ngu ngốc, hoặc là chính là kẻ mang âm mưu lớn, thấy An Phùng Tiên muốn đạt được lợi ích gấp như vậy, Bối Tĩnh Phương đương nhiên thỏa mãn hắn:

- Không thành vấn đề, sáng sớm ngày mai, chú hãy kiểm tra tài khoản ngân hàng đi.

An Phùng Tiên hiện lên vẻ mặt tươi cười:

- Cảm ơn Bối tiên sinh.

Bối Tĩnh Phương dường như mệt mỏi thật sự, hắn phất phất tay:

- Đi đi, đi cả đi.

An Viện Viện ôn nhu nói:

- Tĩnh Phương, ông mới trở về, hãy sớm nghỉ ngơi một chút ohhh! Thực sự nếu mà buồn chán, hãy gọi mợ Trương tới vui vẻ cùng ông.

An Phùng Tiên vỗ tay cười to:

- Ha ha, phu nhân thật biết quan tâm chồng đó.

Sắc mặt Bối Tĩnh Phương lại khó coi, kỳ thực, hắn là thật sự rất chờ mong dâm huyệt của mợ Trương, mà An Viện Viện sinh sống 20 năm cùng Bối Tĩnh Phương, nàng đương nhiên nhìn thấu tâm tư của Bối Tĩnh Phương, thấy Bối Tĩnh Phương lúng túng một cái không trả lời được, An Viện Viện cười lạnh một tiếng:

- Hãy gọi tôi là An phu nhân.

An Phùng Tiên nhớ lại ước định lén cùng với An Viện Viện, nhưng An Phùng Tiên không dám nói tiếp, hắn không muốn kích thích Bối Tĩnh Phương quá độ, thế nhưng là Bối Tĩnh Phương lại nghe ra được kỳ hoặc, hắn lớn tiếng hỏi:

- An phu nhân à?

An Viện Viện cố ý nũng nịu mà trả lời:

- Đúng rồi, thời gian mấy ngày tới, tôi chính là phu nhân của An lão sư, đừng đố kị ohhh, diễn kịch phải diễn rất thật, tôi chỉ có đem An lão sư xem như lão công mới dễ thụ thai ohhh!

- Aiz..!

Bối Tĩnh Phương thở dài vô lực.
Đêm khuya đường lớn không có mấy chiếc xe chạy, không có tắc đường, ô tô chạy vô cùng tự do tại trên con đường lớn, nếu mà gặp phải khí trời tốt, nhìn thấy ánh trăng sáng tỏ, tâm tình nhất định sẽ cực kỳ tốt.

Lúc này ánh trăng cũng rất sáng tỏ, khí trời cùng An Phùng Tiên tâm tình cũng tốt đến thần kỳ, hắn rất muốn cất tiếng cười to, nhưng lại sợ thức tỉnh nữ nhân đang tựa vào bả vai hắn mà ngủ, nữ nhân này tuyệt mỹ, lông mi thật dài tựa như búp bê bên trong tủ kính cửa hàng. Cho nên An Phùng Tiên không chỉ không dám cười, cả lái xe đều rất chậm, may là trên đường cái trống trải không có xe, cũng không có ai giục hắn, hắn muốn chạy chậm cỡ nào cũng được.

Nữ nhân tuyệt mỹ đã tỉnh, nàng nhỏ giọng hờn dỗi:

- Cậu chạy chậm như vậy, sợ rằng đến ngày mai tui cũng không gặp được Nhị Nhị.

Trong mắt An Phùng Tiên một mảnh ôn nhu, ngoài miệng cũng vậy một mảnh ôn nhu:

- Tôi sợ đánh thức chị.

Nữ nhân tuyệt mỹ cười nhạt:

- Cậu thật tốt như vậy sao?

An Phùng Tiên gật đầu:

- Thật tốt như vậy mà.

Nữ nhân tuyệt mỹ đột nhiên nhảy dựng lên, trừng mắt hỏi An Phùng Tiên:

- Bối Tĩnh Phương không cho cậu một số thù lao lớn, cậu sẽ đối tốt với tôi sao?

An Phùng Tiên ôn nhu nói:

- Hắn dù không cho tôi một xu nào, tôi cũng sẽ đối tốt với Viện Viện tỷ.

An Viện Viện bị chọc tức, đôi bàn tay trắng như phấn hạ xuống vai An Phùng Tiên như mưa rơi:

- Thế nhưng là, mới vừa rồi tôi nhìn thấy một kẻ vô lại cư nhiên đòi tiền Bối Tĩnh Phương.

An Phùng Tiên dừng xe ở giữa đường, chờ An Viện Viện đánh mệt mỏi, hắn vươn tay cánh tay, chặn ngang đem nàng ôm vào trong ngực, cho nàng nhảy qua ngồi trên hai chân hắn:

- Đòi tiền Bối Tĩnh Phương là có hai cái nguyên nhân, thứ nhất, chính là muốn tại trước mặt Bối Tĩnh Phương lộ ra vẻ tham lam, để cho hắn không đề phòng tôi. Thứ hai, lấy ít tiền chữa bệnh Tịch Ly chớ.

An Viện Viện bừng tỉnh đại ngộ, nhưng là không nhận sai:

- Cậu có thể đòi tôi nè!

An Phùng Tiên cười xấu xa, bắt tay vói vào trong áo của An Viện Viện, cầm hai quả đào mật cao vót:

- Nếu như tôi đòi tiền chị, tôi chẳng phải là phải có trách nhiệm làm cho chị sướng sao?

Hai mắt An Viện Viện ngập nước:

- Vậy tôi cho cậu sướng được chứ?

An Phùng Tiên gật đầu:

- Có thể, bất quá chi phí rất đắt ohhh.

- Đắt sao?

An Viện Viện có chút không yên lòng, nàng phát hiện có một vật cứng đang chỉa vào hạ thể của nàng, không sai lệch, đang đè ở chỗ đi tiểu.

An Phùng Tiên ôn nhu hỏi:

- Thân thể của chị, linh hồn của chị, hết thảy của chị đều là tài sản của tôi, chị còn nguyện ý sung sướng sao?

- Để cho tôi suy nghĩ xem đã.